I know how you feel . I know what you need . But I can't give you anything ... 'Cause I'm nothing ! Mùa hạ Sài Gòn bao giờ cũng nắng nóng và kéo dài hơn Hà Nội . Bởi lẽ đó khi vào hạ , việc ăn kem đã trở thành một thứ thiết yếu đối với cuộc sống của tôi . Thật tuyệt vời khi bạn gái Tiểu Ngọc của tôi cũng thích ăn kem , đặc biệt là loại vani giống tôi . Vào mỗi buổi chiều cuối tuần - cụ thể là vào mỗi Chủ Nhật của mùa hạ - tôi thường đưa cô ấy đi ăn kem ở quán Heaven . Có nhiều người hỏi tôi , có phải thực sự là do nóng mới ăn kem không ? Tôi ngơ ngẩn nghĩ ... Và chợt phì cười nhận ra cái lí do của mình mới thật trẻ con làm sao . Nhưng tôi kệ , bởi tôi không nhớ cái lí do thực sự thích ăn kem của mình là gì ; hay nói đúng hơn và rõ ràng hơn , đó là do tôi không muốn nhớ tới lí do đó ... Hôm ấy là một ngày nắng gắt ; trời nóng tới nỗi làm mỡ bụng tôi tan ra thành nước ( dù kì thực tôi không hề có mỡ bụng =_=' ) . Như thường lệ , tôi đèo Tiểu Ngọc trên con Airblade ra Heaven - một việc làm đã quá quen thuộc với chúng tôi . Nhưng cái khác là tâm trạng của tôi và cô ấy hôm nay có một thứ rào cản nào đó ngăn cách ; một thứ gì đó buồn buồn và ... trống vắng . - Anh ... Hè này có lẽ anh sẽ sang Trung Quốc để học nốt Đại học ... - Tôi nói thật chậm , chẳng dám thở mạnh . - Không thể suy nghĩ lại ?! - Cô ấy hỏi một câu khẳng định , và tôi gật đầu thừa nhận : - Em biết đấy , bà nội anh muốn gặp anh ; và mẹ anh cũng muốn anh sang đấy để trau dồi khả năng học tập ... Tôi vội vàng thanh minh ; và ngay lập tức , một khoảng lặng xuất hiện giữa hai đứa tôi . Tình trạng đó kéo dài gần hai mươi phút : tôi im lặng nhìn cô ấy , còn cô ấy thì lặng im nhấm nháp hương vị ly kem có màu trắng sữa của mình . - Kể cả là vì em ... cũng không được ? - Cô ấy bỗng hỏi , đôi mắt chớp chớp buồn rười rượi . Tôi quả là không thể phụ lòng mong mỏi của bà , cũng như sự mong chờ của mẹ vào đứa con trai duy nhất này : - Anh ... xin lỗi ... - Tôi lí nhí . - Vậy chúng ta chia tay ! ..:: o0o ::.. Trời nắng - cái nắng ngột ngạt đến nghẹt thở - tôi vô tình đi ngang qua Heaven . Từ ngày tôi và Tiểu Ngọc chia tay , tôi đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa . Vậy mà hôm nay , không hiểu ngọn gió nào đã thổi tôi tới đây ? Mở cửa . Chiếc chuông gió lại vang lên hai tiếng ' leng keng ' quen thuộc . Tôi ngồi xuống chiếc ghế bọc da nâu ở ngay bàn đầu tiên , đối lưng với một cô gái mặc áo màu trắng sữa : - Xin hỏi anh dùng gì ạ ? - Nữ phục vụ tươi cười hỏi tôi . - Ke... - Tôi thốt nhiên định nói ra thứ tôi yêu thích nhất trong mùa hạ ; nhưng rồi tôi bỗng chạnh lòng nghĩ tới cô ấy - À không , cho tôi một capuchino... - Dạ vâng , phiền anh chờ một lát ! Sau khi cô gái quay đi , tôi thở một hơi rõ dài rồi ngồi dựa lưng vào ghế . Buồn chán quá ... Một cảm giác thật kì lạ len lỏi vào từng thớ thịt , từng mạch máu trong người tôi khi tôi chợt phát hiện ra khoảng trống trước mặt mình ; phát hiện ra Tiểu Ngọc đã không còn ở bên tôi nữa . Hình bóng cô ấy , nụ cười của cô ấy , những câu nói đùa và gương mặt cô ấy ... dù là ở đâu , hay ở trong bất kì hoàn cảnh nào ; chỉ cần tôi khẽ nhắm hờ hai mi mắt - là Tiểu Ngọc sẽ ngay lập tức xuất hiện bên tôi ... Lẽ nào hai đứa tôi thực sự đã ... - Chia tay ! - Cô gái ngồi sau tôi bỗng hét toáng lên làm tôi chột dạ , giọng cô ta có vẻ bức xúc vô cùng - Vì chuyện vớ vẩn đó mà anh nói chia tay , đáng lẽ tôi mới phải là người đá đít anh mới đúng ! Đồ khốn ! Nói xong , cô ta cúp máy rồi ngồi thụp xuống ghế nghe đến ' bộp ' một cái : - Cho tôi ba ly kem vani , nhanh lên ! - Cô ta gắt gỏng với bà chủ hàng . Tôi ngồi gặm nhấm cái hương vị cô đơn thêm một lúc ; rồi cũng là khi cốc cà phê của tôi cạn sạch , chầm chậm rút từ túi ra tờ 50 nghìn , tôi tiến về phía quầy thu ngân . - Huhu ... hức ... Bỗng , tôi bị tiếng khóc khe khẽ ấy cuốn hút . Tôi ngớ ra nhìn cô nàng áo trắng mới khi nãy còn hùng hổ như Sư tử hà tây - giờ lại thút thít như con nít lên ba đòi mẹ . Trời đất , cô ta đang khóc đấy ư ? Ủa , mà tôi thấy cái cảnh này sao quen quá ? Hình như ngày xưa tôi đã từng bắt gặp khung cảnh này ở đâu đó : cũng cô bé ấy , cũng tôi , cũng kem vani trắng ... Chỉ có điều khác là ... - Lạc Linh ? - Tôi nhớ đến cô bé hồi đó với hai bím tóc dày , chứ không phải mái tóc kiểu cách như bây giờ - Trương Lạc Linh đúng không ? Ôlala , khi cô nàng áo trắng ngẩng mặt lên với đôi mắt to tròn mọng đầy nước ; tôi biết là mình đã đoán đúng . Cô ấy cũng ngớ ra nhìn tôi một hồi ; rồi bỗng đập hai tay vào nhau và cười phá lên : - Thái Vĩ Phong mít ướt đúng không ? Đúng là Vĩ Phong ngày xưa rồi ! " Mít ướt ? " - Tôi nhăn trán một lát , rồi bật cười với cô bạn thuở bé ... ..:: o0o ::.. - Này , đi ăn kem thôi Mít ướt ! Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bé thiên thần ngày ấy - Trương Lạc Linh từng là tiên nữ trong mộng một thời của tôi . Thời ấy tôi ốm yếu lắm , lại nhát gan nữa , nên rất hay bị các bạn trêu chọc và bắt nạt . Và mỗi lần ấy là tôi lại khóc rống lên như một thằng hèn . Và dĩ nhiên cứ mỗi lần như vậy , cô bé Lạc Linh lại tiến đến an ủi tôi bằng một ly kem mùa hạ : - Sao lúc nào cậu cũng rủ tớ đi ăn kem vậy ? - Tôi ngây ngô hỏi . - Vì tuyết có thể làm khô nước mắt ... - Cô bạn cắn một miếng rõ to , rồi cười toe với tôi làm hiện lên hai cái lúm đồng tiền rất duyên - Mà mùa hạ không có tuyết , chỉ có kem thôi ; vậy nên kem chính là tuyết mùa hạ ! Vừa mát , vừa ngon , cũng đẹp nữa ! ..:: o0o ::.. Tôi thần ra trong giây lát , bất chợt biết bao những kí ức tuổi thơ tràn về trong tâm trí tôi như những lớp sóng mạnh mẽ xô bờ cát trắng . Tôi chợt nhớ ra , đó chính là lí do thực sự tôi thích ăn kem trong mùa hạ - một lí do đã có từ rất lâu - lí do là Trương Lạc Linh ! - Sao , dạo này cậu sống thế nào ? Từ ngày tôi lên lớp bảy và chuyển trường ra quận 8 , tôi đã không còn gặp lại Lạc Linh nữa - mối tình đầu của tôi cũng theo đó mà bay biến đi đâu mất : - Cũng tốt ! - Tôi bâng quơ trả lời . Lạc Linh ăn thìa kem nhỏ , trông đáng yêu như một con mèo . Nhưng không đáng yêu giống như Tiểu Ngọc - và tôi lại thần ra tiếp , chẳng phải tôi đang so sánh hai người với nhau đấy sao ? . - Có người yêu rồi chứ ? - Lạc Linh hỏi tôi , và cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi ; tôi thấy hình ảnh mình hiện lên trong mắt cô ấy , chân thực đến không ngờ . - Có ... - Tôi tư lự - Nhưng mới chia tay rồi ... - Giống tớ quá ! - Linh bật cười , lúm đồng tiền hai bên má vẫn không mờ đi theo năm tháng - Cũng vừa mới bị bồ đá xong , lí do vớ vẩn thật ... Tôi không hỏi , cũng chẳng vồn vã nói tiếp chuyện ; tôi chờ đợi Lạc Linh bộc lộ lòng mình , bởi tôi nhìn thấy khoé mắt cô ấy vẫn còn ướt nước : - Lí do ... - Cô ấy ngập ngừng , tay khuấy nhẹ ly kem làm nó tan thành nước sữa - Tại tớ thấy hắn đi cùng bồ cũ , tớ hỏi thì hắn bảo đi chọn quà cho tớ ... Ngu thật , chọn quà thì sao nhất thiết phải đi cùng bồ cũ cơ chứ ? Rồi tớ kiên quyết không tin , hắn bảo yêu mà không tin nhau thì yêu làm gì ... Okie , tớ và hắn chia tay ! Tôi cười nhẹ , thấy tính cô nàng mạnh mẽ mà thật sự yếu đuối quá - chẳng khác nào Lạc Linh của mười năm về trước : - Còn cậu , sao bị bồ đá vậy ? - Bất đồng quan điểm thôi ... - Tôi trả lời qua loa , chả muốn chuyên sâu vào chuyện này làm gì . Thế rồi sau đó , Lạc Linh ôm một đống chuyện cô ấy và người yêu ra kể cho tôi : nào là hai người quen nhau như thế nào , những lần cãi nhau ra sao ... Tôi cũng chẳng biết làm gì , chỉ muốn ngồi nghe cô ấy nói ; muốn nhìn ngắm gương mặt thiên thần ấy thêm một lúc ... - Chúng ta quen nhau đi ! - Lạc Linh cười cười - Hai đứa vừa cùng bị thất tình , đến thử với nhau đi ... Tôi ngớ ra , đây chẳng phải là chuyện từ lâu tôi vẫn hằng mong chờ đó sao ? Tôi đã chẳng từng ước muốn được sánh bước với cô ấy đến bán sống bán chết đó sao ? - Xin lỗi , cậu có điện thoại chứ ? - Tôi sực nhớ ra một chuyện quan trọng , và tôi vội vàng hỏi Lạc Linh - Máy tớ hết pin rồi , cho tớ mượn một lát nhé ? - Ừhm ! - Linh cười tươi , rồi cô đặt cái máy màu trà vào tay tôi ; trên đó vẫn còn dán ảnh của anh chàng mà cô ấy vừa kể . - Tớ vào nhà vệ sinh một lát ! - Tôi nói . Khoảng mười lăm phút sau , tôi trở ra ngoài và thấy Lạc Linh đang nhâm nhẩm một bài hát nào đó . Tôi vừa suy nghĩ kĩ chuyện ban nãy cô ấy nói , và tôi có quyết định của mình : - Cám ơn ! - Tôi đưa trả cho Lạc Linh điện thoại - Chúng mình đi chỗ khác chứ ? - Ừhm ! - Linh cười toe , nụ cười quen thuộc như thưở hai đứa tôi hãy còn ngây thơ . Bước ra khỏi Heaven , cái nắng nóng lại đập vào da mặt tôi , làm lưng áo tôi ướt sũng . Tôi nhanh nhẹn nắm chặt lấy tay Lạc Linh và kéo về phía một cái nhà nghỉ mang tên Quang Minh ở gần đấy : - Cậu ... sao cậu lại dẫn tớ đến đây ? - Linh tái mặt nhìn tôi . - Chẳng phải khi nãy cậu bảo hai đứa mình quen nhau hay sao ? - Tôi áp sát cô ấy , lấy tay chạm lên đôi má màu hồng phấn - Tớ quyết định rồi , chúng mình thử nhé ... - Không , không ! - Linh đẩy tôi ra - Ban nãy tớ chỉ nói đùa thôi , Phong cũng có bạn gái rồi còn gì ? - Nhưng đã chia tay ! - Tôi nhấn mạnh - Tớ vừa chính thức gọi điện cho cô ta xong , cô ta đâu đẹp bằng Linh chứ ... Tôi ôm lấy Lạc Linh , và chỉ khi tôi định hôn cô ấy thì tiếng hét xé trời đó vang lên : - Không , Tử Long !! " Bốp ! " - Tiếp sau đó là một cú đấm giáng mạnh vào mặt tôi , làm tôi bật ngửa ra đằng sau ; và một tràng tiếng chửi rủa vang lên : - Thằng khốn , mày định làm gì bạn gái tao chứ ? Khi tôi ngẩng mặt lên , thì ánh mắt mạnh mẽ của chàng trai đó đập vào mắt tôi , tôi biết đây thực sự là người có thể mang hạnh phúc đến cho Lạc Linh : - Ơ , sao Tử Long lại ở đây ? - Lạc Linh hãy còn hơi sợ , đứng nép hẳn vào người bạn trai - Mọi chuyện là sao chứ ? - Chẳng phải chính hắn gọi anh đến đó sao ? - Anh chàng Tử Long lườm tôi thêm cái nữa , rồi quay sang mắng yêu bạn gái mình - Anh cũng bảo em rồi , không nên đi theo người lạ ... Anh biết là mình đã sai khi đi mua đồ cho em , lại đi cùng bạn gái cũ ; nhưng thực chất bây giờ anh và cô ấy chỉ là bạn , hơn nữa cô ấy cũng rõ con gái thời nay thích gì ... Anh... anh ... - Anh đừng nói nữa ! - Linh ôm chầm lấy cậu bạn - Em hiểu mà , em hiểu hết rồi ... Tôi mỉm cười nhìn hai người rơi vào thế giới riêng của mình , tôi bất chợt nghĩ tới bản thân mình - chẳng phải cũng có một người đang chờ tôi đấy sao ? - Tại sao Phong lại giấu Linh chuyện gọi điện chứ ? - Trên đường về , anh chàng Tử Long nhất định kè kè bên tôi , không để tôi được tự do thoải mái trò chuyện với cô bạn cũ . - Vì nếu không như vậy , đâu ai biết được tình cảm thật của cậu . - Tôi nháy mắt với cậu Long , xem ra chuyện trêu chọc cậu ta cũng thú vị lắm . - Vậy sao Phong ... lại biết được tình cảm thật của Linh ? - Cô bạn nhỏ e thẹn hỏi tôi , níu chặt lấy tay bạn trai không rời . - Chẳng phải là tại Linh luôn nói chuyện về cậu ta hay sao ? - Tôi cười , xoa đầu Lạc Linh - Thôi , tớ phải về đây ; không kẻo có người lại alêhấp nhảy vào giáng thêm cho tớ một cú thì không dám chắc mai chân tớ còn chạm mặt đường được đâu , nhờ ? Tôi bật cười nhìn khuôn mặt Tử Long hết tím chuyển đen , tôi thực sự cầu chúc cho Lạc Linh luôn hạnh phúc - cầu cho thiên thần của tôi lúc nào cũng vui vẻ như tuyết mùa hạ : - Phong biết không , thật ra khi còn bé , tớ đã rất rất thích Phong ! - Linh tự nhiên hôn nhẹ lên má tôi , mặc kệ anh bạn trai bên cạnh đang mặt mày tím tái , nổi gân xanh tùm lum mà không làm được gì . - Tớ cũng vậy ! - Tôi hôn lên má Lạc Linh , và vẫy tay tạm biệt hai người ... Trời về chiều , đã vơi dần những tia nắng gay gắt của ngày hạ ; nhưng cái nóng vẫn quanh quẩn bên tôi , và gợi nhắc tôi nhớ tới một ly kem vani ngọt ngào mát lạnh . Tôi rút điện thoại ra , đang định bấm số cho " Ly kem trắng " tuyệt vời của mình , thì : - Em đang đứng ở Heaven , cho anh năm phút và em sẽ chờ anh năm năm ! Cúp máy . Vẫn là cái kiểu dễ thương cộp mác Trần Tiểu Ngọc . Tôi phì cười , và guồng chân nhanh chóng phóng về phía cuối phố ... Cái nóng của mùa hạ vẫn rơi rớt quanh đây ; và ly kem trắng của tôi thì chẳng bao giờ tan chảy : Lí do khởi nguồn cho việc tôi thích kem là Trương Lạc Linh ; nhưng lí do duy trì sự yêu thích kem đó là do câu nói của Trần Tiểu Ngọc : " Khi hôn anh , em thấy có mùi kem vani ... Ngọt lắm ! " . | ||
Không cung cấp mật khẩu cho bất cứ ai ở website bao gồm cả Mod,Smod......
Mọi thắc mắc,liên hệ quảng cáo gửi mail về cho admin qua y!h:huykingo_no1@yahoo.com
Hoặc gọi điện thoại tới sđt:016.454.98.119 nếu không thấy nhấc máy thì hãy để lại SMS nhé!!Cảm ơn mọi người rất nhiều